- Ông đã cố tình cưỡng lại những cám dỗ tôi đưa ra.Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không.Dễ dàng bắt quen với nhau và tạo không khí thoải mái sau vài lần cụng ly.Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn.