Bác sĩ nói với má tôi rằng người không thể qua được sáu tháng nữa.Anh hãy nhìn tôi coi.Bạn cho là lạ lùng ư? Xin bạn hãy nghe đây.Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy.Đừng xử sự theo lối thông thường, theo xúc động của bạn.và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư."Chính ngày mà nước Mỹ cử hành lễ đại thắng quân địch ở Bắc Phi, tôi nhận được một điện tín của bộ chiến tranh báo tin đứa cháu tôi - mà tôi thương nhất - bị coi là mất tích.Tinh thần tôi sôi lên như nước trong một nồi sùng sục mà không có lỗ để xả hơi.Tôi tưởng tượng khu đất mênh mông trên đó bộ đội đóng rải rác, và tôi nhủ khi nào bom rớt trúng lỗ hầm nhỏ, sâu đó tôi mới chết được.Học cách tổ chức, ủy quyền cho người khác để có thì giờ chỉ huy và kiểm soát.
