Trong chương "Làm sao thắng nỗi sợ sệt và ưu tư", ông kể chuyện một bệnh nhân muốn tự tử.Khi vết thương lành rồi thì lạ lùng thay, người đó mất hẳn ngủ.Rồi chúng tôi quỳ xuống và cầu Đức Chúa Cha thương yêu, che chở.Ba tôi gần thành người lý tưởng mà Aristote đã tả một người đáng được sung sướng nhất.Thái độ tinh thần ảnh hưởng một cách rất sâu xa, gần như khó tin, đến cả thể lực nữa.Cho nên tôi nhứt quyết sáng hôm sau, việc đầu tiên là lại kiếm ông luật sư.Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có.Carrier, tôi gặp lời khuyên: "Hãy nhìn thẳng vào sự tai hại nhất" Và tôi tự hỏi: "Nếu ta không chịu hối lộ nó, mặc cho nó đưa tài liệu ra Biện lý cuộc thì sự tai hại nhất nếu có, sẽ đến mức nào?Tôi có một mục đích lớn lao, quan trọng, cốt yếu.Vậy ông ta có may mắn thì sống dược khoảng 14 năm nữa thôi.