Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ.Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm.Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.Dù trái tim đương bề bộn.Chúng xèo xèo sền sệt.Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.Hết trận đấu, ra đến ngoài sân, gặp bố cũng vừa ra.
