Mà mình chả biết quái gì về mình cũng là chơi.Lát sau, thằng em đi vào.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.Cũng như với cuộc đời này.Tôi về, cũng đỡ in ít.Mọi người còn lo cho bác nữa.Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
