Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.Và đây là lần thứ hai tôi khóc.Và cô bạn ấy phá lên cười.Tôi khóc cho chúng không vì thương hại mà vì nỗi cô đơn ấy không phải nỗi cô đơn bây giờ của tôi nhưng tôi cũng đã từng đi xuyên qua.Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.Cái này không rõ lắm.Bạn chỉ xin lỗi chứ không xin sự tha thứ.Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi.Bạn chưa làm được gì cho họ.Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi.
