Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì.Vậy thôi, bạn sống bình thường.Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm.Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân.Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.Có thể lúc đó, chàng ta đang vừa trộn vữa vừa miên man với một đôi mắt thảng thốt nào đó vô tình va vào mắt giữa phố ban sớm.Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo.Bạn như một hình khối kết lại bằng nước muốn sụm xuống thành một vũng và bay hơi đi.