Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.Nhưng các chú, các chú tôi đang tiếp xúc, các chú đã hy sinh vì dân bao giờ chưa? Tôi nhìn người tinh lắm.Tiếng ô tô cạ mặt đường và tiếng còi sằng sặc của nó lấn át những tiếng xích líp xe đạp và động cơ xe máy.Mình không bao giờ thả.Tôi nói: Cho con đi bệnh viện.Chúng tôi ngồi yên với sự thoải mái chứ không gắng gượng hay kìm nén.Em thì bắt một con khác ở Hawaii và thả vào mảnh vườn sau nhà.Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc.
