Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.Và có lẽ cả hướng thiện.Tất nhiên là trừ chuyện đẻ ra những đứa con giống nhau.Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.Có người quay lưng lại ngắm hoa.Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu.