Mới hơn hai mươi tuổi, tôi đã bắt đầu vài công việc kinh doanh, mỗi lần đều với ước mơ làm nên cơ nghiệp lớn, nhưng kết quả chỉ toàn là những điều buồn nản hay tệ hơn nữa.Vì vậy tôi yêu cầu mỗi lần bạn đọc hết một quy tắc trong cuốn sách này, bạn hãy đặt tay lên ngực trái và nói một “lời tuyên bố”, rồi chỉ tay lên đầu và nói một “lời tuyên bố” khác.Mỗi người đều có bản kế hoạch trong tâm thức về tiền và thành công đã ăn sâu vào tiềm thức của chúng ta.Một số người cứ mải miết để dành, để dành, để dành, và đến khi phần trách nhiệm và lý trí đã được toại nguyện thì phần nội tâm lại không thỏa mãn.Đó là thành phần “đơn giản hóa”.Gốc rễ là nỗi sợ hãi.Nhờ có nhận thức mà chúng ta biết sống với con người chúng ta hôm nay chứ không phải với con người chúng ta hôm qua.Và chúng ta chạy về phòng riêng, đóng sầm cửa lại, rồi làm nhàu nát chăn gối hay đập phá bất cứ thứ gì cốt để giải tỏa sự ức chế, của mình.Người giàu có thể dành nhiều ngày trong tuần để thư giãn, giải trí, bởi vì họ biết làm việc một cách thông minh.Rồi bạn lại nghĩ “Có thật nhiều tiền làm cho cuộc sống vui vẻ hơn”, nên vũ trụ tội nghiệp bị bạn làm ngạc nhiên và lẫn lộn, lại bắt đầu việc gửi bạn những cơ hội kiếm nhiều tiền hơn.
