Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.Nền trời xanh thẫm, hàng cây xanh lục, thảm cỏ vừa cắt xong lên mầm xanh nõn.Tôi đốt chút, chả hả hê gì.Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy.Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Tất cả mối bận tâm của họ nằm trong vòng luẩn quẩn ấy.Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều.