Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.Mẹ vòng sang bên trái tôi.Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài.Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già.Tôi để vài ngày trôi đi.Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức.Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ.Hoặc đơn thuần là sự hiểu lệch lạc được lan truyền…Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
