Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.Hơi lo cho bác vì ca này khá nặng.Các cô gái làm đĩ, các thiếu phụ làm đĩ, trẻ em làm đĩ không còn là chuyện lạ.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Chắc bác chưa chữa cho thi sỹ bao giờ.Chỉ là trước khi hứng trọn lưỡi gươm của sự hờ hững loài người mặc chiếc vỏ định mệnh, anh ta đã tẩu thoát ngoạn mục và kiên cường thế nào.Chả phải thở than gì.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.