Gặp gió mùa, dông tố, đáng lẽ chết vì sợ, thế mà không.Không ai muốn xài bạc giả hết".Khi tới tỉnh Joe - một châu thành 60.Khoá chặt dĩ vãng và tương lai lại để sống trong cái phòng kín của ngày hôm nay.Và tôi ghét ông chủ của tôi biết bao, cái người mà lúc nào cũng rầy la, quạ quọ.Chỉ có cái nhan sắc giúp ta được việc.Khi làm giường, rửa chén, thấy rằng cần có công việc khác để cho thân thể và óc không có phút nào nghỉ ngơi mới được.Nếu có một chuyến xe trật đường rầy thì sao? Hay là nếu xe đương qua cầu mà sập thì sao? Đã đành, trái cây đã có bảo hiểm, nhưng ông sợ nếu đến hẹn, không có trái để giao cho khách hàng thì sẽ mất mối.Cứ tiếp tục như vậy hoài.Cả những vấn vương trên ngai vàng cũng cần phải biết tự chủ mới theo được đúng.