Chán nản, mệt mỏi, tôi quay trở về Babylon và rất bực mình vì thấy cổng thành đã đóng chặt.Tôi nghĩ đó là loại rượu ngon nhất mà lúc bấy giờ tôi có thể nếm được.- Vừa nói, Nomasir vừa đặt tiếp hai túi vàng xuống sàn nhà.Phải chăng đây mới chính là giá trị thật của cuộc sống mà tôi chưa hềhám phá ra trước đó?Nhưng nó cũng đủ để biến một kẻ chăn cừu mướn thành một người cho vay tiền đấy cháu ạ! – Ông ta đáp lại.Hôm nay nó ở đây, nhưng ngày mai nó đến nơi khác rồi.Con nên làm công việc mà đáng lẽ ra cha phải làm khi ở vào độ tuổi của con.- Tôi cũng xin được phát biểu về vấn đề này.- Không bao giờ! Nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên là với tình bằng hữu gắn bó bao năm nay, có bao giờ anh nói với tôi về những điều này đâu, Bansir? – Kobbi kinh ngạc hỏi lại.Xuống đến cuối dốc, ông dừng con vật lại và chỉ tay về phía trước.
