Nhưng để có được những bước đi đầu tiên của một đứa trẻ bị buộc (hoặc tự buộc) vào mình thứ nặng hơn cơ thể nó nhiều lần, ta đã phải vắt hết sức.Vứt béng cái chuyện này đi.Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.Tôi vẫn không nói lời nào…Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình.Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế.Có điều, em chã thích.
