Khán giả của tôi nhận xét rằng thường thì những vị nào ghét giới báo chí truyền hình lại là những khách mời thú vị.Nhưng cuộc sống không phải bao giờ cũng mỉm cười.Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.Một lời khuyên chí lý! Tự nhiên bao giờ cũng giúp ta tự tin và thoải mái, có vậy mới nói năng trôi chảy, không ấp úng ngượng nghịu.Nếu không bạn sẽ bị lạc lõng đấy.Giả sử bạn ở trên một hòn đảo với duy nhất một người nữa là bạn thân của bạn, anh ấy sắp qua đời vì bệnh ung thư.Không phải chỉ khi bắt đầu và kết thúc câu chuyện, mà trong suốt thời gian nghe và nói, bạn nên tập thể hiện cảm xúc, mối liên hệ của mình qua đôi mắt.Tôi luôn cảm thấy hãnh diện khi khoe với mọi người rằng: Cộng sự của tôi là Bob Woolf.Tôi đã nói mặt trái của vấn đề, những điều ngoài dự đoán.Có thể bạn thấy chán ngấy và bực bội, nhưng hãy kiềm chế sự bực bội đó lại, và chớ có nói với ai trong cuộc họp là: Tôi chưa từng nghe ai phát biểu mà ngốc nghếch đến như vậy!.
