Với cô việc vẽ tranh là một cách tự thể hiện và khẳng định mình.Điều khác biệt là - đa số những người bất hạnh thường bi quan và thường dùng gấp đôi quỹ thời gian để tự dằn vặt, nuối tiếc về những biến cố, buồn phiền sai lầm hoặc thất vọng đã qua trong cuộc sống.Những người có khuynh hướng giữ chặt mọi điều trong lòng thường cảm thấy cô độc, hoài nghi rằng người khác không hiểu họ.Nếu thất bại, họ sẽ hết sức thất vọng, còn nếu chiến thắng thì đối với họ, đó chỉ là chuyện hiển nhiên và cũng chẳng có gì đáng để vui mừng cả.Họ mua nhiều quần áo mới đến nỗi hàng năm có đến hớn 91 triệu kg quần áo được tặng riêng Lực lượng cứu tế.Cô luôn nói rằng - cả những người ra đi cũng như kẻ ở lại nên nhớ, "xa mặt" không có nghĩa là "cách lòng".Nhưng đối với những người thân, người bạn thương yêu, cách sư sử ấy đôi khi chỉ khiến chúng ta bực mình.Khi nghĩ đến cuộc sống của mình, chúng ta thường băn khoăn về những gì mình không có.Có phải là hạnh phúc luôn ở phía trước và khó nắm bắt - chúng ta chỉ có thể hướng đến mà thôi.Tuy nhiên, cô chưa bao giờ thấy mình thật sự hoà hợp với chị Jenny.