Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc.Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.Hơn thế nữa, ông cụ luôn bị những cơn đau khủng khiếp hành hạ.Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.Nhưng đặt mục tiêu rồi.Êm dịu và hoang vắng.Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình.Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.