Thật không may, hình như cũng đã có người rồi thì phải, nhưng chỉ có một người duy nhất.Khi bạn học xong một học kỳ, bạn cảm thấy thích người thầy cũ và muốn họ tiếp tục dạy bạn trong các học kỳ tiếp theo.Nhưng đó lại là một câu chuyện khác.Không ăn không uống, hai ngày sau, chú voi già đáng thương trút hơi thở cuối cùng.Vào giờ này khách cũng đã thưa chỉ còn đôi ba người ngồi "chéo cẳng ngỗng" vừa xỉa răng vừa tán dóc rôm rả.Không có mục đích thì bạn sẽ làm rối hết mọi việc lên.Chip nhớ lại hồi năm ngoái, có lần Chip bị bạn bè bắt nạt, ba Chip nhiều lần đích thân lên tận trường để kiến nghị thầy cô và ban giám hiệu mặc dù lịch công việc của ông luôn dày đặc.Sau khi nghe xong câu chuyện vị ni cô im lặng một chốc, trầm ngâm rồi sau đó mỉm cười và nói với Chíp:Đáng ghét thật, làm mình chờ cả ngày, chả thấy hơi hám gì cả đến tận khuya lắc mới chịu gửi tin chúc mừng.Nói đoạn ông Gió lướt đi nhẹ nhàng.
