Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội.Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.Chứ không phải hắn leo lên giời.Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run.Một là ông tuyên bố từ giã nghiệp văn.Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống.Như những lúc tôi không cần em.Và phải đập xác xuống nền đá hoa lạnh buốt.Khi ấy, bạn chỉ biết tìm đến trạng thái trống rỗng.Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách.
