Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.Bác bảo: Cháu khẳng khái quá nên luôn bị thiệt.Con người muốn mau lành bệnh cũng thế.Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm.Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.Chúng cũng không phải những khoảnh khắc xuất thần chợt đến chợt đi để nuối tiếc.Không trình bầy nữa.Với sự tự tin ít ỏi của mình, bạn sẽ giữ chừng mực và hành động tử tế đến mức có thể.
