Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.Mà là một tiếng nói độc lập, chân thật và biết đều (dù không phải không có chỗ gay gắt).Họ nào có tội tình gì.Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim.Rồi bạn sợ phải đến khi chỉ ngồi im lặng, chẳng biết nói gì, chẳng nghe rõ bà nói gì, thi thoảng bà còn khóc.Giữa hiện thực và huyền ảo.Mà đời người thì có mấy đâu.Bố xuống đường đi bộ về trước.Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.