Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.Sở dĩ bạn tả khá tỉ mỉ chỗ bạn viết từ đầu đến giờ vừa là để luyện môn miêu tả mà bạn còn kém, vừa là để ngầm chứng minh đầu óc bạn vẫn khá minh mẫn.Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác.Nói chung là vẫn có thể tung cánh.Chả là hôm qua có chuyện.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Và cũng thật dễ hiểu.
