Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa.Hôm nay đi đâu? Không biết.Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy.Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.Chả thằng nào là không biết quay cả.Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.Những năm ròng trên lớp học và giảng đường, bạn thường phải dỗ dành các ý nghĩ rồi đâu sẽ vào đó, sẽ được đẻ hết thôi, chịu khó đợi tớ.