Mà những điều đó cũng chẳng làm bạn rầu lòng.Vẫn có những nỗi buồn nhớ và thất vọng xen vào.Cô gái bảo: Không.Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững.Cố tiếp thu để làm tốt hơn.Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người.
