- Rất tiếc là không thể, thưa ông.Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ.Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò.Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.Tất nhiên là không phải ai cũng thế.Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.Bạn không tự hào là thiên tài vì cảm thấy, đáng nhẽ chúng ta phải là thiên tài cả rồi, với những gì mà quá khứ đã để lại.