Mất thương hiệu hơi bị phiền.Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.Nhưng họ không cũ lắm.Vừa tức giận vừa thương xót vừa không hiểu tại sao.Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm.Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa.Và dễ sống hơn một chút.Trơ ra một khoảng trống nhìn xuyên qua thấy một khu vườn rồi chếch ra cả ngoài con đường nhựa lở loét.Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.
