Ông thiệt không giống ông Shaw, tự cho mình là trung tâm của vũ trụ và phàn nàn tại sao thế giới không tận tuỵ lo hạnh phúc của ông, để cho thân ông phải thành "một cái túi da chứa bệnh tật và âu sầu".Nhưng cháu nằng nặc đòi cho kỳ được.Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng.Sự bình tĩnh và lòng tin của nhà tôi, thật đã làm cho tôi vững lòng.Ông cụt cả hai chân, ngồi trong góc thang máy trên cái ghế có bánh xe.Chúng tôi có ba đứa con.Đường thì lầy mà trời thì gió mưa, dông tố.Và tôi giữ được lời hứa ấy.Đáng lẽ uyển chuyển trĩu xuống dưới sức nặng thì những cây ấy lại hiên ngang đứng thẳng chóng cự lại, tới nỗi tuyết nặng quá, cành phải gãy, thân phải nứt - rồi tôi phải đốn bỏ hết đi.Tôi nghe bà kể lại chuyện ấy cả chục lần rồi.