Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau.Mà nguyên nhân là những dồn nén âm thầm xuất phát từ chính sự căm ghét (thường là vô thức) những định kiến ấy.Rồi lao đầu vào sáng tác.Muối thì về biển còn nước thì lên mây.Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.Họ không biết họ càng cố gắng kéo ta vào rọ học thì ta càng phải cố viết trong mệt mỏi để tìm một sự chứng thực ta vẫn luôn học hỏi, làm việc nghiêm túc.À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ.Vừa đỡ mệt sau căng thẳng, vừa đem lại cảm giác tự nhiên, hoà đồng.Đằng này… Cái giấc mơ ấy là của mình.
