Đây chính là chỗ mà tiến trình của một số công thức hoá học đã làm phức tạp hoá và ngăn cản những nỗ lực của chúng ta trong việc làm những gì mà chúng ta biết rất rõ là có lợi cho mình.Thậm chí trong những lúc vui đùa, sự đề phòng của công chúng về nguy cơ trở thành nạn nhân của một tội ác nào đó cũng bị phóng đại.Tôi biết những đứa trẻ có cha chết trận cảm thấy như thế nào khi chúng nhìn vào những tấm ảnh đã ố vàng hình cha chúng, người mà chúng không bao giờ và không thể gặp được.Ở dạng đáng buồn nhất, những cảm xúc này hướng tới những người mà chúng ta không biết rõ.Những sự thay đổi vĩnh viễn này là di sản họ để lại, là món quà của họ cho ta.Rốt cuộc, chúng ta đã được chuẩn bị để nhận cái mà chúng ta đã trao.Tôi thường gợi ý cho bệnh nhân rằng tiêu chuẩn này có thể áp dụng với bất kỳ quyết định nào của họ trong cuộc sống.Cái khiến ta làm như vậy ắt không phải là «sự khước từ sức khoẻ».Chính là trong vòng quay của cuộc sống mà khi chúng ta già đi, chúng ta có xu hướng trở về với thời ấu thơ của mình.Sự nhấn mạnh vào sự trừng phạt ở một phía khác cũng chẳng có tác đụng.