Tôi trả lời: Tôi không có đề tài nào cả.Nhưng trong tòa án là một bối cảnh đặc biết, ở đó các luật sư không muốn sự ngạc nhiên.Tôi có quen một vị sếp cứ để dồn đống công việc rồi đến khi cấp bách mới quáng quàng cả lên, căng thẳng thần kinh và lại trút hết mọi sự bực bội lên đầu cấp dưới.Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có.Điệu bộ và cử chỉ thì dứt khoát và ấn tượng.Tôi chỉ thường khoanh tay trước ngực một cách thoải mái.Không khí hội nghị rất sôi động.Và từ đấy trở đi, tôi không bao giờ thấy căng thẳng khi phát thanh trên radio nữa.Bởi suy cho cùng trong hoàn cảnh này mọi người sẽ chẳng để ý xem bạn ăn nói có tài hoa không, bạn có là một nhà diễn thuyết sắc sảo không.Hỡi những người Mỹ anh em của tôi, đừng hỏi Tổ quốc có thể làm gì cho bạn mà hãy hỏi rằng bạn có thể làm gì cho Tổ quốc.