Lúc đó tôi dường như ở một con đường cùng, đứng trước cửa m ti mở sẵn.Ghi hết những lỗi lầm điên khùng của mình và tự chỉ trích.Đàn sâu khoét hết lớp vỏ rồi, mỗi ngày nhấm một chút, liên tiếp không ngừng, tuần tự phá phách sinh lực của cây.Đi một khúc đường ngắn với bà vợ càu nhàu, có thể mệt hơn là sánh vai đi 20 cây số với một giai nhân mà mình thương yêu.Nhận được, tôi đọc hồi âm cho cô thư ký chép liền".Ngồi trong xe, tôi không ngớt tụng niệm: "Thượng Đế muốn sao con chịu vậy".Tôi sẽ không lười nghĩ nữa.Có nhiều bạn lại nói: "Ước gì anh chàng Carnegie này phải trả nhưng toa hàng của ta, tiêu pha trăm món cần thiết như ta với số bổng của ta, để cho y bỏ cái giọng dạy đời ấy đi".Nếu tôn giáo mà vô lý thì đời sẽ vô nghĩa, sẽ chỉ là một trò hề bi thảm thôi.Vậy định lệ thứ nhất là: thu nhập những sự kiện.