Quả thực là hôm nay cả nhà lo.Tôi thì quen rồi, chắc ông anh thấy lạ lắm đây.Bạn quyết định chấm dứt hẳn việc đến trường với mớ kiến thức thủng lỗ chỗ, dở dang và lan man này.Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.Làm một bài thơ dở để được khen.Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả.Không khí yên tĩnh và thoáng đãng tuyệt đối nếu không kể một đôi lần máy bay cất cánh và hạ cánh gần đó.Ông lão giật thót mình: Ấm!