Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn.Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai.Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn.Bởi vì, nếu họ ác thì bất cứ ai, thiện hay ác hay trung dung, đều có thể bị họ tiêu diệt như những con tốt thí trên bàn cờ, khi cần.Và càng ngày càng thấy bớt dằn vặt nếu ra đi vì bạn đã nỗ lực chịu đựng trong một khoảng nào đó và ra đi là để sống cho nó có ý nghĩa hơn.Và biết rằng mình biết ít thế nào.Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn.
