Có lẽ mình nên im lặng.Có người quay lưng lại ngắm hoa.Để đỡ tình cờ lặp lại.Trẻ con hay người lớn.Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách.Tôi ngồi trên nền gạch, xé những trang thơ ra và đốt cho bằng hết.Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!Tôi không hề phản đối.Bạn cũng đang ganh đua với họ.Tôi rất hay chảy nước mắt.
