Ông trả lời, lúc đầu, ai hơi chỉ trích là ông phải nghĩ ngợi ngay.Không bao giờ tôi lo lắng về tương lai vì tôi hiểu không một ai có thể tưởng tượng tương lai sẽ ra sao được.Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta?Không có cách gì cho nhiều hạt cát chui cùng một lúc được, trừ phi là đập đồng hồ ra, hết thảy bọn chúng ta đều như chiếc đồng hồ ấy.Lương ít mà khóng dám bỏ sở.Tôi biết! Tôi biết vậy!! Tôi biết chắc vậy!!! Tôi đã mục kích cả 100 lần những sự thay đổi không sao tin được.Thế rồi việc làm ăn lỗ lã, bà ấy nay không còn một xu."Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước.Để tìm tài liệu cuốn này, tôi phỏng vấn nhiều nhà doanh nghiệp lớn nhất ở Mỹ.
