Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa.Nếu phân tích kỹ thêm lòng mong mỏi, bồn chồn đó thì ta sẽ thấy nguyên do ở điều này: ta luôn luôn tự cho là phải làm thêm cái gì ngoài bổn phận của ta.Tiểu thuyết càng hay càng dễ đọc.Nhưng có nhiều mức độ.Thành một anh chàng rởm là một điều rất dễ mà cũng rất tai hại.Cuốn "Lịch sử suy vong của đế chế La Mã" (tác giả Edward Gibson thế kỷ 18) không so sánh được với cuốn "Thiên đường đã mất" nhưng cũng là một cuốn tuyệt hay, và cuốn "Những quy tắc thứ nhất" của Herbert Spencer không thuộc loại thơ mà cũng là một sản phẩm cao cả của nhân loại.Tôi ân hận cho bạn lắm, nhưng còn có chỗ để an ủi.Người ta có thể 8 giờ dắt chó đi chơi mà suốt thời giờ nói là để dạo mát óc cứ phải suy nghĩ về việc 9 giờ 15 phải đọc sách, phải về sao cho khỏi trễ như vậy còn hứng thú gì nữa?Đến mức đó thì đời ta có thể như đời sống trong tù và không phải là của ta nữa.Nhiều người hỏi mướn thì chủ phố phải tăng tiền.
