Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó.Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang.Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác.Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.Và còn nhiều lí do khác.Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia.Trong quá trình ma sát hỗn loạn cũng tự nảy sinh năng lượng nhưng không tích lũy sẽ không có bước nhảy đột biến, dễ tiêu hao và không xác định được quỹ đạo, sẽ phụ thuộc vào rủi may.Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.