Hoàn cảnh này phát sinh khi một thảm họa, biến động dữ dội, mất mát nghiêm trọng, hay đau khổ sâu sắc làm cho toàn bộ thế giới của bạn vỡ tan ra và không còn ý nghĩa gì nữa.Đó là ánh đèn pha xuyên thủng làn sương mù.“Một ngày kia tôi sẽ thành công”.Đối với tôi điều này giống như sự phủ nhận và tự lừa dối vậy.Thời gian là cái bây giờ.Chẳng phải đây là sự kiện làm cho chúng ta toàn vẹn trở lại sao? Cho đến khi sự kiện ấy xảy ra, đời sống của một cá nhân làm sao có thể thỏa nguyện được?Hãy quan át cơn khoái lạc kỳ quặc bạn rút ra từ tình trạng bất hạnh của mình.Vậy làm sao có thể nói tôi thoát khỏi thời gian cho được?Nhưng bạn cứ việc đọc tiếp đi.Khi không gian và thời gian được trực ngộ bên trong bạn như là cõi Bất thị hiện – vô niệm và hiện trú – thì không gian và thời gian bên ngoài tiếp tục hiện hữu đối với bạn, nhưng chúng trở nên kém quan trọng hơn nhiều.