Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi.Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.Để lúc này bạn không lo nghĩ đến chuyện ra đi hay không.Ta là tất cả không, tất cả là tất cả không, mình tất cả ngộ mà tất cả không ngộ cũng là chơi.Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.Và bỗng khao khát nó sáng lên nhiều nữa.Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.Bóng đèn thì bình thường, không cần kể.Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.Tôi không có ý định ra đi.
