Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.Để họ thấy bị bao trùm và phải nỗ lực để xé cái màng nhầy ấy ra.Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng.Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.Rất rối rắm và hoang mang.Thôi thì tôi im lặng.Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn.Cháu mai sau là chúa sợ vợ.Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ.