Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.Ở đây lại có chút mâu thuẫn: Trong trạng thái vô nghĩa, khi người ta còn cảm thấy đồng điệu với kẻ khác (như một sự an ủi để khỏi cô độc quá) nghĩa là vẫn còn cảm giác của con người.Bỗng chị bị tuột mất dép.Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.Chúng khác nghĩa nhau nhưng nghe thì na ná như nhau.Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.Trong nhà, tôi đã trở thành một kẻ bất trị.Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ.
