Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ.Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét.Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.Thích làm cả cái mình không thích.Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực.Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ.Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao.