Luôn luôn má tôi bảo phải "ăn chắc mặc dầy".Hai năm trước tôi bán chiếc xe hơi để lo thuốc thang cho nhà tôi.Mở cửa ra, bà Webster thấy một thân hình nhỏ bé, ốm o, "chỉ còn xương với da, không đầy 50 kí lô, trông ghê sợ".Ta có thể chú ý tới những vấn đề nghiêm trọng mà vẫn thẳng người tiến bước với một bông cẩm chướng ở khuy áo được [22].Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà.Bỗng tôi thấy trọng tài đưa tay Tunney lên, nhận rằng y đã thắng: Tôi không còn vô địch nữa rồi! Tôi xuống đài, về phòng thay đồ, dưới mưa lạnh [19] và rẽ đám khán giả mà đi.Rồi nói với hàm răng, mắt, tay, chân: "Duỗi ra".Từ hồi nhỏ, tôi chưa được tới một châu thành nào có trên 4.Họ kiêu hảnh là "tu mi nam tử", họ có thể chiến đấu một mình được.Ông kể chuyện một kế toán viên mà ông biết.
