Tôi hỏi ông làm sao mà chịu đựng tình thế một cách cam đảm như vậy, ông đáp: "Mới đầu tôi cũng khổ lắm, tôi cũng kêu than, cũng thất vọng.Do sự giúp đỡ người và do tình thương, tôi đã thắng ư tư và thói than thân trách phận.Đã 13 năm rồi, không còn ai gọi tôi là "thằng mồ côi thò lò mũi xanh nữa".Chắc chắn là tôi đã chết điếng.Vì ba tôi có hai tấm vé xe lửa đi khỏi trả tiền.Vì đã quen, tôi ngủ trên lưng ngựa mà không sao hết.Nhưng rồi chỉ một lời nói vô tình đã thay đổi cả đời tôi.000 Mỹ kim nữa để cải tạo một bộ phận thì máy của chúng tôi sẽ hoàn toàn.Thật đáng thương hại!Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt.