Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Cậu em dẫn tôi đi vào chỗ dành cho nam giới.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.Tôi viết theo ông ta.Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này.
