Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh.Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ.Vật chất? Bạn đâu có.Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa…Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.Có vài vết xước như chó đớp, mèo quào.Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.Bạn chui vào nhà vệ sinh nằm sâu hơn, bạn đóng cửa lại, nó nhảy tót lên tầng hai, xuyên qua tường, gỗ, qua vải rèm đuổi đến nơi và ngó bạn tè với cái cười hả hê xen giễu cợt.
