Chúng ta học được gì từ nhận thức này?Chủ thể “Tôi” không thể tự biến nó thành một đối tượng của tri thức, của Tâm.Có thể đó là một cảm giác nặng nề, khó chịu, căng thẳng, giận dữ hay có khi là buồn nôn.Hãy có mặt ở đó như một chứng nhân về tình trạng tâm lý ấy ở trong bạn.Một “hình tướng” của kinh nghiệm ấy ở trong tâm thức bạn đang bị phân rã đi.Nhưng bạn hãy thực tập chấp nhận những gì bạn đang cảm thấy ở trong lòng.Đó là một trạng thái ý thức tỉnh táo, hoàn toàn sáng tỏ.Khi sự tĩnh lặng có mặt thì năng lượng ấy sẽ giúp bạn bao bọc lấy những gì không hay phát sinh ở trong đó.Bạn hãy thực tập vẫn giữ cho mình cảm thấy thoải mái trong trạng thái “không biết” về một điều gì.Nếu người hấp hối lúc sống thường ở trong tâm trạng sợ hãi, buồn phiền, giận dữ,…thì phút lâm chung họ sẽ rất khó chọn một kinh nghiệm tốt đẹp để đi đầu thai sang một kiếp khác.
