Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.Mắt và đầu đau đã thành nhàm.Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó.Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển.Càng kéo nó càng lùi lại.Còn lại, nó mới là hư vô.Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
